Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Triệu tập người đâm thanh niên cứu cô gái gặp nạn

Trao đổi với Zing.vn ngày 15/2, đại tá Hoàng Như Chinh, Trưởng Công an huyện Thuận Thành (Bắc Ninh) cho biết sau 3 ngày truy xét, đơn vị đã triệu tập Nguyễn Hữu Khá (ngụ cùng địa phương) để làm rõ hành vi dùng dao đâm trọng thương người đưa cô gái gặp tai nạn đi cấp cứu.

Tối 11/2, vụ va chạm giữa chiếc taxi và một cô gái đi xe máy xảy ra tại phố Trẹm, xã Trạm Lộ, huyện Thuận Thành làm nữ nạn nhân ngã bất tỉnh.

Nhà ở sát hiện trường, anh Nguyễn Hải Sơn (35 tuổi) cùng tài xế taxi đưa cô gái bị thương đi cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa địa phương.
Triệu tập người đâm thanh niên cứu cô gái gặp nạn
Anh Sơn được cấp cứu tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Ninh. Ảnh: Hoàng Như.


Tại bệnh viện, anh Sơn bất ngờ bị một thanh niên đâm vào lưng rồi bỏ trốn. Kẻ gây án bị tình nghi có liên quan đến cô gái gặp nạn.

Theo đại tá Chinh, sau khi UBND tỉnh Bắc Ninh gửi công văn hỏa tốc đề nghị điều tra, công an huyện truy xét, triệu tập nghi can Khá lên trụ sở tối 14/2.

Cảnh sát đang tiếp tục ghi lời khai người này để làm rõ nguyên nhân vụ xô xát khiến anh Sơn bị thương. Quá trình điều tra, lực lượng chức năng cũng xác định anh Sơn hỗ trợ đưa nạn nhân đi cấp cứu, không phải người gây tai nạn.
Triệu tập người đâm thanh niên cứu cô gái gặp nạn
Hiện trường nơi cô gái bị tai nạn cách TP Bắc Ninh gần 20 km. Ảnh: Google Maps.

Nguồn: Bao an ninh hinh su            


TP Hồ Chí Minh: Táo tợn dùng súng cướp 100 triệu đồng giữa ban ngày

Vụ cướp này xảy ra lúc 16 giờ 50 chiều 12/2. Hai thanh niên đeo khẩu trang, đội nón bảo hiểm đi xe gắn máy đến trước cửa đại lý và bước xuống xe.

Bất ngờ, một đối tượng rút súng bắn chỉ thiên nhưng súng không phát ra tiếng nổ, mục đích của đối tượng là nhằm uy hiếp, đe dọa những người đang có mặt.

Đối tượng còn lại cầm búa xông vào trong đại lý vé số, tiếp cận với tủ chứa tiền để cướp. Khi đối tượng cầm búa cướp được tiền chạy ra ngoài rồi cùng đối tượng cầm súng tẩu thoát.

Nhận tin báo, các đơn vị nghiệp vụ của công an đã có mặt để phong tỏa, khám nghiệm hiện trường, lấy lời khai của những người có liên quan và các nhân chứng. Công an cũng lấy hình ảnh camera an ninh của đại lý để phục vụ điều tra.

Được biết, kẻ cướp đã lấy đi được khoảng gần 100 triệu đồng.

Vụ việc đang được Công an thành phố tập trung điều tra, truy xét.

Nguồn: 24h an ninh                       

Mẹ chồng cấm vợ chồng tôi không được nói chuyện với nhau

 Ngay từ khi về nhà chồng, tôi đã bị người chú rể khinh miệt. Hai tháng đầu chồng cũng nghe mẹ xui đánh chửi tôi. Sau đó tôi vô tình nhìn thấy thái độ hả hê của mẹ chồng khi tôi bị đánh, thậm chí cấm đoán không cho tôi đi đâu, kể cả ra quán ngoài cổng mua củ tỏi về nấu ăn cũng cấm. Mẹ chồng bảo: "Mày đi đâu, mua gì thì đưa tiền tao mua cho, không tự đi mua như thế, tao không thích". Ngoài ra mẹ chồng còn không muốn tôi tiếp xúc với bất cứ ai, bà còn nói vợ chồng tôi cũng không được nói chuyện với nhau. Sau nhiều lần như vậy, tôi thấy chồng cũng không nhận ra thái độ của mẹ nên quyết định nói với anh. Anh nhận ra những sai lầm của mẹ nên xin ra ở riêng.

Tưởng như vậy là xong nhưng không, mẹ chồng nghe con dâu cả xui nên khinh miệt vợ chồng tôi, tìm mọi cách để chia rẽ hai vợ chồng bởi tôi hơn chồng 5 tuổi và là người tỉnh lẻ. Mẹ chồng cũng có hai người con dâu đều ở ngoại tỉnh nhưng bà chỉ khinh tôi thôi, bao nhiêu của cải bà cho hết vợ chồng anh cả, còn vợ chồng tôi thì không. Đối với tôi chuyện của cải không do tay mình làm ra thì chỉ là phù du thôi nên cũng chẳng thắc mắc gì cho yên cửa yên nhà. Thấy vợ chồng tôi không tham gia gì bà lại khinh vợ chồng tôi ngu, không biết gì. Tôi ở riêng nhưng đất đó cũng là đất của nhà chồng, mấy lần mẹ đòi bán nhưng chồng không đồng ý vì sợ sau này mẹ chồng bị vợ chồng con trai cả hắt hủi thì không có gì để nuôi mẹ. Chúng tôi từng chứng kiến mấy lần người con dâu cả nói bà không ra gì. Thực tâm tôi nghe thấy mẹ chồng bị đối xử thế cũng xót.


Giờ anh chồng tìm mọi lý do để gây sự, chửi chồng tôi. Chồng tôi bực quá không kiềm chế nổi nên mới tát cho anh trai một cái. Mẹ chồng tôi nổi đóa lên và kiện chồng tôi ra phường. "Hổ dữ còn không ăn thịt con", không ngờ mẹ chồng lại có thể làm những điều đó. Trước khi cưới tôi cũng nói rõ với bố mẹ chồng rằng nếu đồng ý thì hãy cho chúng tôi cưới, còn không thì thôi, bởi tôi muốn về nhà chồng thì phải thoải mái. Tôi là người ngay thẳng nhưng về nhà chồng lại gặp "sông sâu vực thẳm". Vợ chồng ông anh ăn tiêu hết tiền tiết kiệm của mẹ chồng rồi, giờ bán hết đất ruộng đi, còn mỗi chỗ vợ chồng tôi ở cũng đòi bán nốt. Chồng tôi không đồng ý thì bị anh trai chửi mắng.

Mẹ chồng còn vu cho tôi lừa con trai bà, về nhà để chiếm của cải nhà bà. Bà còn nói vì tôi về làm dâu nên bố chồng tôi mới chết, trong khi bố chồng tôi mất vì bị ung thư phổi. Đó mới chỉ là một số chuyện tôi kể ra thôi, còn nhiều điều vô lý và quá đáng nữa. Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm.

Nguồn: Tam su                             



Tôi cực nhàn khi làm vợ, làm mẹ mà vẫn quyết sống độc thân

Tôi không thích làm dâu nên chồng phải ở rể, tôi chỉ đi làm, đi học, chăm sóc bản thân. Có con thì đã có người giúp việc, mẹ và chồng lo hết, con đi học thì có gia sư.

Đọc bài viết: “Không lập gia đình có phải là tội ác", tôi muốn chia sẻ với tác giả. Tôi là phụ nữ, đã có gia đình và một con gái đang ở lứa tuổi teen. Cuộc sống mà tôi yêu thích là được sống một mình, thế nhưng vì rất nhiều lý do tôi đã lập gia đình. Khi cưới tôi nói với chồng rằng tương lai sẽ ly hôn. Chồng biết rõ về tôi nhưng anh vẫn cưới vì hy vọng sẽ thay đổi được tôi. Chồng tôi không rượu bia, cờ bạc, gái gú, hút thuốc, chỉ biết làm việc, chơi thể thao, thỉnh thoảng cà phê và ở nhà. Tôi không thích có con nhưng ông trời không chiều lòng người; dù bị đa nang, lạc nội mạc tử cung mà tôi vẫn có con. Tôi không thích làm dâu nên chồng phải ở rể, tôi chỉ đi làm, đi học, chăm sóc bản thân. Đến khi có con, tôi cũng chẳng phải làm gì vì mọi việc lớn nhỏ đã có người giúp việc, mẹ và chồng lo hết, con đến tuổi đi học thì có gia sư. Đến giờ 40 tuổi tôi vẫn chỉ nói chuyện với con là chính chứ không vật vã như những người mẹ khác. Tôi quá sung sướng ở vai trò người mẹ, người vợ thế nhưng lại chẳng thấy vui vẻ gì cả, khó chịu, bức bối. Tôi đã ly hôn, đang cố gắng thực hiện một số thứ để có thể sống cuộc sống mình muốn.

Bạn đọc đề cập, so sánh, nói nhiều đến cái khó, cái khổ của việc sống độc thân, cái vui vẻ, hạnh phúc của việc lập gia đình; chẳng nhẽ những người chủ động lựa chọn, yêu thích cuộc sống độc thân là những người mù, điếc, ngu ngốc, yếu đuối, ít học… cả thảy hay sao? Nếu vậy thì dân ở những nước phát triển, những nước giàu chắc họ đều bị thế hết nhỉ? Vì họ không thích kết hôn, không thích sinh con mặc cho nhà nước khuyến khích, tạo điều kiện tối đa về phúc lợi xã hội, thế mà tỉ lệ kết hôn và sinh đẻ vẫn chẳng khá hơn là bao. Đến mức độ phát triển nhất định, khi con người chẳng màng đến hôn nhân, sinh đẻ thì những đứa trẻ bước ra từ phòng thí nghiệm là một tương lai đầy khả thi, không gì là không thể cả.


Những cảnh báo, hù dọa, chê bai cuộc sống độc thân nhan nhản khắp nơi, từ báo đài, sách, truyện, rồi truyền miệng… trong mấy ngàn năm nay chứ có phải ít đâu mà bảo rằng những người muốn sống độc thân không biết. Trừ những người độc thân bị động, những người thích sống độc thân nhưng không có bản lĩnh và khả năng sống như họ muốn thì những người chủ động lựa chọn, có bản lĩnh, có khả năng sống được cuộc đời ấy họ phải độc lập về tinh thần, tài chính. Điều cốt lõi là họ hoàn toàn có thể sống vui vẻ, tròn đầy với chính mình.

Có một điều mà những người thích cuộc sống hôn nhân thường không hiểu, không biết, không hề có khái niệm đó là nếu không thể sống một mình vui vẻ, tròn đầy … thì các bạn chẳng thể nào có thể có một mối quan hệ tốt đẹp, bền vững với bất cứ ai….vì các bạn chẳng có gì để cho đi, chẳng thể nâng đỡ được ai cả… Thế nhưng, nghịch lý luôn hiện diện trong đời sống rằng chính vì không thể sống một mình, sợ cô đơn, vì những nỗi lo hiện sinh, vì sự trống rỗng nội tâm, vì chạy trốn chính mình, sợ phải đối diện với bản thân, bất lực với hiện tại, nên các bạn luôn muốn “thuộc về” một nơi chốn nào đó, tập thể nào đó, … để khẳng định sự tồn tại, để tập thể đó hướng dẫn các bạn nên hay không không nên làm gì…

Nguồn: Tam su                         

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

Gửi em, cô gái không tên trên chuyến tàu đầu xuân

Anh vẫn hy vọng chúng mình sẽ viết một bài để cảm ơn VnExpress vì đã cho hai đứa có được tiếng nói chung.

Tôi 27 tuổi, người miền Trung, đang làm việc trong Nam. Sự việc không có gì nếu như không có chuyến tàu đó và câu chuyện diễn ra chỉ một đêm nhưng đến giờ vẫn cho tôi cảm giác bồi hồi, nhớ nhung, hối tiếc. Tôi và em gặp nhau trên chuyến tàu đầu xuân, lúc đó tôi lên tàu vào khoảng 1h sáng, trong người đang lâng lâng men đầu xuân của anh em, bạn bè đến đưa chân tôi đi. Khi lên tàu đã ổn định chỗ ngồi, do mệt với có tí men nên tôi ngủ thiếp đi, đến khi tàu dừng lại không biết ở ga Vinh hay Hà Tĩnh thì em xuất hiện. Một cô gái đeo mắt kính nhỏ, mặc áo khoác trắng (do hết ghế chính nên em phải ngồi ghế phụ trên tôi một hàng).

Sự việc không có gì và tôi cũng không bận tâm, tiếp tục ngủ đến ngày hôm sau. Đến giờ cơm chiều tôi xuống căng tin tàu ăn, khi quay trở lại chỗ ngồi thì thấy em đã ngồi trên ghế của tôi. Thấy vậy tôi không vào và trong đầu nghĩ chắc em mệt nên để cho em ngồi nghỉ, tôi quay ra ngoài nói chuyện với mấy người bạn quen trên chuyến tàu đó. Sau khoảng hơn 2 tiếng tôi quay lại chỗ ngồi, em nở một nụ cười và hỏi tôi “Chỗ của anh à”. Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu rồi em tự nhường chỗ lại cho tôi, ngồi lại ghế phụ cạnh ghế tôi. Sau khi tôi ngồi và chỉ nói lại với em một câu: "Để anh ngồi nghỉ chút gần đêm anh sẽ đổi cho em không có mệt". Rồi tôi ngủ, cũng không quan tâm gì đến xung quanh. Khi tôi tỉnh dậy, lúc đó cũng 23h hơn rồi, nhìn sang thấy em đang ngủ và tựa đầu vào vai tôi, bỗng dưng lúc đó trong tôi thấy thổn thức, bồi hồi trong tim. Tôi vội vàng ngồi dậy và vỗ nhẹ vào vai em: "Em đổi ghế anh ngồi nghỉ chút đi". Em cũng không ngần ngại gì và qua ngay.

Ngoài trời lúc này đang mưa, trong tàu mở máy lạnh nên thấy rất lạnh. Tôi ra ngoài châm điếu thuốc hút và lâu lâu lại để mắt nhìn về em, từ lúc đó em đã ngủ thiếp đi không biết gì. Sau đó tôi quay lại và ngủ ghế phụ của em khoảng hơn một tiếng, mỗi khi tỉnh dậy lại thấy em ngả đầu vào vai tôi và say trong giấc ngủ. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng kê đầu em lại ngay ngắn cho em ngon giấc. Đến lần thứ 3 tôi giật mình khi thấy em nghiêng người và ngả xuống lòng tôi ngủ một cách vô tư ngon lành. Lòng tôi rối bời và tim đập thình thịch, nhiều người vẫn còn thức, có vẻ đang hướng lại phía tôi và em. Lấy hết bình tĩnh tôi vẫn ngồi im và để cho em ngủ.


Lúc đó tôi đã tỉnh ngủ hẳn, cứ như vậy để em ngủ ngon trong lòng mình. Trong giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của em, chắc do cả một đoạn đường dài em không có chỗ ngồi ổn định nên ngủ trong mệt mỏi như vậy. Từ lúc đó cảm giác trong tôi hồi hộp và rất thương em, muốn kéo lại áo khoác và chăn cho em đỡ lạnh, muốn vuốt lên mái tóc của em như người thân quen từ lâu lắm nhưng tôi lại sợ mọi người xung quanh có suy nghĩ không tốt, vì thế đành im lặng và nhìn em ngủ như vậy. Khoảng hơn 3h sáng em giật mình tỉnh dậy, em ngồi lại tư thế, khi đó tôi mới bắt đầu hỏi thăm.

Em nói học năm thứ nhất trường Kinh tế nhưng tôi quên không hỏi tên em là gì và em cũng ngại ngần nên cũng không hỏi lại tên tôi. Sau hồi im lặng em lại ngủ thiếp đi. Khi tôi chuẩn bị xuống ga nhưng đôi mắt vẫn nhìn về em không chớp. Tôi lặng lẽ xuống, không nói thêm được gì, trong lòng ngổn ngang, cảm giác rất khó thở. Có lẽ do sự ồn ào của mọi người xuống tàu nên em đã tỉnh giấc. Từ bên dưới cạnh cửa sổ nơi em ngồi, tôi thấy em vội vàng đeo cặp kính vào và ngơ ngác nhìn xung quanh có vẻ như muốn tìm tôi và nói lời cảm ơn, nhưng không còn kịp nữa rồi, tàu bắt đầu chạy về ga cuối. Tôi ra về trong sự nuối tiếc, sao lúc đó không mạnh mẽ chủ động xin số điện thoại từ em? Giờ đã hơn một tuần đã trôi qua, mọi thứ trở về với cuộc sống đời thường mà mỗi đêm về tôi lại thấy từng khoảnh khắc đó hiện mãi trong đầu. Tôi cũng có một suy nghĩ nho nhỏ rằng không biết giờ em đang làm gì, có khi nào em cũng nghĩ lại những khoảnh khắc lúc đó hay không.

“Gửi em, cô gái không tên: Biết đâu một ngày nào đó em vô tình vào VnExpress và đọc được những dòng này, hãy cho anh biết nhé em. Anh vẫn hy vọng sẽ có được sự trùng hợp và biết đâu một hay 2 năm sau không phải chỉ mình anh mà cả em sẽ viết một bài để cảm ơn VnExpress vì đã cho mình có được tiếng nói chung".

Nguồn: Tam su