Mặc dù vậy, tôi từng nhủ với bản thân sẽ không yêu một chàng trai nào khác ngoài anh, do đó tôi rất hạn chế tiếp xúc hay gặp gỡ riêng với bất kỳ người con trai nào. Cứ thế hàng ngày tôi đi về lặng lẽ, chẳng thiết đoái hoài hay đòi hỏi sự quan tâm của người yêu, rồi tôi rơi vào trạng thái lạc lõng trong chính tình yêu của mình. Thời gian này, tôi tình cờ gặp lại cô bạn đồng nghiệp ở công ty trước, chúng tôi thường xuyên nói chuyện, đi chơi, đi dạo. Tôi nhận ra sự tương đồng về tình cách, cảm nhận được sự ấm áp từ cô bạn. Cô ấy luôn biết tôi cần gì và muốn gì, quan tâm chân thành, không toan tính, vụ lợi. Cứ thế ngày ngày chúng tôi đi bên nhau như 2 người bạn nhưng những hành động, sự quan tâm lo lắng dành cho nhau thì khác hẳn bạn bè bình thường.
Khi nhận thấy cảm xúc trong mình dần lớn, tôi hoang mang và đề nghị không gặp gỡ nữa. Cô bạn lo lắng cho tâm trạng của tôi, tuy nhiên lại miễn cưỡng tôn trọng ý kiến đó, chỉ động viên tôi đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe, cô sẽ làm mọi thứ miễn tôi thoải mái và vui vẻ. Giờ thấy bạn ngày ngày tiều tụy, lo lắng mà lại không dám nói ra sợ phiền và ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, điều ấy làm tôi chợt thấy nhói ở trong lòng. Bên ngoài tôi tỏ vẻ cứng rắn nhưng đêm đến mọi cảm xúc lại ùa về biến tôi trở thành cô bé mít ướt và yếu đuối hơn bao giờ hết, chỉ mình tôi hiểu. Hôm nay viết ra những tâm sự này để cho vơi đi những áp lực trong lòng và hy vọng các bạn hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi nên tiếp tục mối quan hệ với bạn trai khi không còn tình yêu hay sống đúng với tình yêu ngang trái của mình? Cảm ơn mọi người.
Nguồn: Tam su
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét